Chinh Phu kể về Đi Mạt Mạt, cô là chủ của mã trường Đinh Gia khét tiếng nhưng cô chỉ mới mười tám cái xuân xanh!
trình làng truyện ngôn tình Chinh Phu
Tác giả: Chu Ánh Huy
Thể loại: ngôn tình, nam cường nữ cường, cổ đại
Trích đoạn truyện Chinh Phu
Gió lớn cao cường, thổi quét trên một cánh đồng bát ngát and bao la.
nằm ở trong tiếng gáo thét của gió, một con ngựa màu nâu từ vùng quê bên kia chạy tới.
Người có thuật cưỡi ngựa điêu luyện trên sống lưng ngựa, chạy băng băng nhanh như chớp trên đoạn đường, hệt như là muốn đối đầu tốc độ với cuồng phong (gió lớn), vốn dĩ là còn có 1 con ngựa màu nâu đuổi theo ở phía sau, nhưng đã bị bỏ xa trong tích tắc.
Khoảng chừng một phút sau, con ngựa màu nâu đến dưới một góc cây đại thụ cao lớn xanh tươi.
Đinh Mạt Mạt ghìm cương ngựa lại, quay đầu lại nhìn. Ánh sáng bùng cháy của mặt trời lúc ban ngày xuyên qua cành lá Si Lạc, chiếu rọi lên dung nhan xinh đẹp của nàng bách hơp.
Nàng có khuôn mặt xinh xắn, nước da màu mật ong sáng loáng trông rất mạnh mẽ, tuy rằng có ngũ quan tinh tế and xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại phát ra một chút anh khí( khí khái hào hùng) mà một tiểu thư khuê cát ít khi có đc.
Mới vừa tròn mười tám tuổi, đang lúc thanh xuân, không chỉ thân thể mềm mại yểu điệu, dung mạo xinh đẹp có 1 không 2, giờ phút này nàng cầm dây cương ở bên trên sống lưng ngựa, cả người lại càng hiện ra thần thái sáng láng, chói mắt đến phi phàm.( lạ thường)
Nhưng nếu là người đến từ bên phía ngoài, cho mặc dù là ai ai cũng không nghĩ ra một cô nương trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy, đó là chủ tử đương gia của “Mã Trường Đinh gia” có tiếng tăm lừng lẫy ở một dãy Đông Bắc.
Hơn hai năm ngoái, thân phụ của nàng là Đinh Kiến Phương không may bận bịu phải bệnh nặng nên qua đời, vì mình là đứa phụ nữ duy nhất nên nàng phải chào đón làm chủ gia nghiệp lớn như vậy.
Vốn mỗi người không coi trọng nàng vì nàng là nữ nhân lại còn trẻ tuổi như vậy, thậm chí còn có 1 số người có tâm trạng hả hê (vui sướng khi người gặp mặt họa) chờ xem kịch vui, nhưng biểu lộ của nàng lại khá tốt, không chỉ là không làm tác động tới việc mua sắm của Mã Trường, mà hoàn toàn trái ngược còn hỗ trợ cho nó tốt hơn, khiến mỗi người không hề không phục bạn dạng lãnh của nàng.
toàn thể nhưng thứ này, tất cả công lao là do ngay từ lúc nhỏ nàng đã đc dạy dỗ nghiêm khắc, năm này qua tháng nọ, nàng đã có đầy đủ kỹ năng đam mỹ để đón nhận gia nghiệp.
Đinh Mạt Mạt đợi một lúc lâu ở bên trên sống lưng ngựa, con ngựa đen ở phía sau rốt cuộc cũng đuổi tới.
Nam tử thở hổn hển trên sống lưng ngựa, thất bại bên dưới tay nàng, gương mặt chính trực ngăm đen có vẻ khó coi.
“Không công bằng!” Tưởng Kiệt Vũ la hét tới đỏ mặt tía tai, năm nay hắn hai mươi bảy tuổi, là nhị công tử của Tưởng gia buôn bán hãng vải ở vùng lân cận.
Nghe hắn kháng nghị, Đinh Mạt nhíu mày liễu lại, mặt đẹp xẹt qua một chút khinh thường.
“Không công bình ở đoạn nào? Lần trước ngươi nói con ngựa ở trong phòng ngươi bị bệnh, mới có thể thua ta, cho nên vừa rồi trước hết ta đã làm cho ngươi chọn ra một con ngựa từ trong chuồng ngựa của nhà ta, mà ta cũng không cưỡi “Truy nguyệt”, ngươi còn không phục cái gì?” Nàng hỏi trái lại.
Con ngựa yêu mến “Truy Nguyệt” trong miệng của nàng, có bước đi Nhất Nhật Thiên Lý (một ngày ngàn dậm), nếu như vừa rồi nàng cưỡi “Truy Nguyệt”, nhất định hắn sẽ bị thua thảm hại hơn.
rõ ràng đấy là một cuộc tỷ thí vô tư, thế như hắn lại cảm thấy bất bình với tác dụng này, có chút chẳng thể nào nổi.
“Ta…Cái đó…Còn ngựa này còn trẻ tình trạng không đảm bảo, căn bản là chạy không nhanh!” Tưởng Kiệt Vũ vẫn bịa ra một Vì Sao.
Đinh Mạt Mạt vừa nghe được, trong thâm tâm biết được chuyện này cơ bản là nói dóc.
Nàng thân là chủ tử của mã trường, đối với tình trạng của ngựa còn không cụ thể sao? Con ngựa đen này cơ bản không tồn tại chút vấn đề nào, tình trạng rất tốt!
“Được rồi, nếu ngươi thật sự cho rằng thực trạng của chính nó không tốt, không bằng họ đàm đạo tọa kỵ (ngựa cưỡi), rồi lại so tài một chuyến nữa?” Đinh Mạt Mạt mở miệng đề xuất.
Tưởng Kiệt Vũ nghe vậy sắc mặt cứng đờ, một chút bền bỉ cũng không tồn tại ở trong tâm địa.
Thấy hắn thật lâu cũng không lên tiếng, tất nhiên là sợ lại bại bên dưới tay nàng phải mất hết mặt mũi, Đinh Mạt Mạt cũng Chưa hẳn là người thích gây sự nên cũng không còn kiên quyết muốn đọ sức với hắn thêm một cuộc nữa.
Nàng nhún vai một chiếc, nói: “Không muốn thì coi như xong! Nếu bọn họ lại đọ sức thêm một cuộc nữa, mặc kệ kết quả ra làm sao, trong tương lai đừng cứ ba ngày hai bữa lại la hét đòi tỷ thí nữa được không?”
Nàng cũng Chưa hẳn là người tranh cường háo thắng, cũng không có rất nhiều hứng thú với tỷ thí, nếu không hẳn lúc trước Tưởng Kiệt Vũ tỷ thí với nàng còn đã thua rồi mà hoàn toàn không phục, la hét nói vì con ngựa yêu thích của hắn bị bệnh nên mới có thể thua, không kết thúc kêu gào đòi cùng nàng “công bằng” phân cao thấp, nàng nghĩ thầm, nếu lại so đọ thêm một cuộc nữa hoàn toàn có thể khiến cho hắn từ nay về sau câm miệng lại, cũng không phải Chưa hẳn là một chuyện tốt, chính vì như thế mới gật đầu đồng ý.
Tưởng Kiệt Vũ cắn răng, so với tài cưỡi ngựa của mình lại bại dưới tay một nữ nhân thì cảm xúc thâm thúy được không tồn tại chút ánh sáng phía trên mặt.
Miệng hắn cứng ngắc nói: “Ta cũng không muốn so đọ với cùng 1 cô nương hệt như nam nhân, cho mặc dù có thắng một giả nam nhân thì cũng không thể hấp dẫn nữa!” (Melody: Eto.. “Giả nam nhân” Bên cạnh đó là có ý châm chọc chị này thì phải =.= Hình như ý nói chị nam nhân giả nữ nhân @_@ )
Giọng điệu hắn tràn trề giễu cợt ác ý, khiến cho Đinh Mạt Mạt không khỏi có chút giận.
“Giống như nam nhân thì thế nào? Dù sao cũng tốt hơn kiên quyết muốn cùng người ta tỷ thí rồi lại thua không nổi( không chịu đồng ý thua cuộc), đó mới là y hệt như nữ nhân!” Nàng nhịn không đc phản kháng và chê trách lại.
là kẻ nào một ngày dài kêu gào muốn tỷ thí với nàng, vào bây giờ không chỉ không muốn thừa nhận mình thất bại, thậm chí còn ác ngôn( nói lời ác độc) với nàng, thật là 1 trong chút khí phách cũng không có!
Nếu nói bản lãnh light novel của nàng không thua kém nam nhân, nàng sẽ xem đó là một câu ca tụng, nhưng nếu nói nàng là một trong “giả nam nhân ” hoặc là “cô nương y hệt như nam nhân”, nàng chẳng thể nào mừng đón được.
phải ghi nhận, kỹ năng bắn tên cưỡi ngựa and tính sổ sách của nàng không chỉ không thua kém nam nhân, chuyện cầm kỳ thi họa mà tiểu thư khuê cát rất cần phải học, nàng cũng không qua loa 1 chút nào.
Mọi thứ này, tất cả đều giành riêng cho nàng đứa phụ nữ duy nhất của Đinh gia.
“Mã Trường của Đinh gia” là do một tay tổ phụ của nàng sáng lập ở mấy chục thời gian trước, qua nhiều năm như thế, vẫn là mã trường khá nổi bật and đông đảo ở một dãy Đông Bắc.
thuở đầu vì sau thời điểm mẫu thân nàng sinh nàng, lại bị trọng thương vì Vì Sao ngoài ý muốn, mặc dầu lúc ấy đỏ may mắn nhặt đc một mạng trở về, nhưng mà lại không tồn tại cách nào rất có thể thường xuyên sinh con, mà phụ thân lại yêu mẫu thân nên không muốn nạp thiếp, vì vậy nàng thân là đàn bà duy nhất, nên từ bé dại đã đc dạy dỗ nghiêm khắc, thật may là nàng có tư chất lanh lợi, chuyện gì cũng không hề làm khó đc nàng.
Nàng giỏi lại mắt chói, nhất định là “Cái đinh trong mắt” của những nam nhân kia, dù làm thế nào cho mặc dù cho là ai cũng không muốn chào đón sự thật là mọi thứ của bản thân mình đều không bằng một cô nương.
“Ngươi…..Ngươi nói cái gì?”
Bị một cô nương châm chọc mình y như nữ nhân, thoáng chốc sắc mặt của Tưởng Kiệt Vũ càng trở nên khó coi.
“Hừ, ngươi có cái gì tốt mà đắc ý? Thay vì tranh cường háo thắng ở khắp nơi, không bằng băn khoăn lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của ngươi đi! Cũng đã mười tám tuổi rồi, vẫn còn đấy thiếu người hỏi thăm, không một ai gật đầu đồng ý theo đuổi ngươi!”
Đinh Mạt Mạt thân là chủ tử của “Mã Trường Đinh gia”, không chỉ có dung mạo xinh đẹp, lại có kỹ năng làm việc không thể khinh thường, hệt như tia nắng mặt trời gay gắt khiến cho người ta không còn bỏ lỡ.
Vậy mà, chính cũng chính vì nàng thật sự giỏi đến mức quá lóa mắt, các nam nhân trong thành không có ai dám theo đuổi nàng, chỉ sợ bị nàng vững vàng hạ thấp, càng sợ bị nàng tàn bạo mà cự tuyệt, đây chẳng phải là thể diện bị mất sạch, còn biến thành trò cười của mỗi cá nhân trong trà dư tửu hậu (thời gian rảnh rỗi) sao?”
Tưởng Kiệt Vũ nghĩ thầm, chuyện này cũng có thể khiến Đinh Mạt Mạt cảm nhận thấy khó chịu chứ? Không ngờ, Đinh Mạt Mạt nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng.
Chuyện này đối với tiểu thư khuê cát thông thường mà nói, có lẽ là 1 nổi đau lớn, nhưng mà đối với Đinh Mạt Mạt mà nói, cơ bản chỉ là sự việc rất nhỏ dại và hờ hợt.
Đọc thêm list truyện hài hước hay
Nàng không chăm lo mình chưa đc ai theo đuổi, cũng không chú ý toàn bộ bà mai đều gấp đến dậm chân ở trong thành, chắc rằng vì những nam nhân lân cận nàng phần lớn là người ngu ngốc có 1 chút khá khá nhưng vẫn không hề sử dụng được, vì thế nàng so với chuyện chung thân đại sự của chính bản thân mình không nóng nảy một chút nào.
Thay vì tùy tiện tìm một nam tử bình thường để giao phó cả đời, nàng thà rằng chuyên tâm vào việc kinh doanh của mã trường mà phụ vương nàng đã để lại.
Lại nói, nàng tín nhiệm nhân duyên là do trời định, chỉ việc thời cơ đến, duyên phận tới, như vậy thì người trong mục tiêu kia nhất định sẽ có mặt trước mặt của nàng.
“Chuyện chung thân đại sự của ta không cần Tưởng công tử phải hao tâm tốn sức, đầu tiên ngươi nên băn khoăn lo lắng là cô nương nhà nào sẽ nguyện ý gả cho ngươi đi!” Nàng nhìn hắn cười, mắt đẹp rạng ngời tỏa nắng rực rỡ.
“Ngươi nói cái gì?!” Sắc mặt Tưởng Kiệt Vũ lúc thì xanh, lúc thì trắng.
Hắn mến mộ Tô cô nương bán đậu hũ nằm ở trong thành đã lâu, năm ngoái hắn cố gắng lấy dũng khí để đi tới cửa cầu hôn, không ngờ lại bị không đồng ý, chuyện như thế khiến cho trên mặt hắn đã hết thấy đc ánh sáng, cũng làm hắn cảm nhận thấy rất đau lòng.
Đinh Mạt Mạt nhún vai một cái, thật sự không muốn hao tổn vì hắn nữa.
“Ta còn tồn tại chuyện, trước xin lỗi vì không hề tiếp đc, nhớ cưỡi con ngựa của ta trở về, nhưng nếu ngươi vừa ý nó, thấy chúng ta quen biết nhau nhiều năm như thế, ta có thể tính rẻ một chút cho ngươi!”
Nàng khẽ kéo dây cương, quát một tiếng, con ngựa màu nâu lập tức cất vó chạy như điên, cũng không lâu sau, lập tức Tưởng Kiệt Vũ gần như không nhìn thấy được bóng dáng của nàng đọc truyện ngôn tình cao h
Đinh Mạt Mạt giục ngựa bay nhanh trong gió, tiếng gió gào thét bên tai giống như là đang ngân xướng một bài hát sung sướng, sợi tóc bị gió thổi giống hệt như vũ công đang thỏa thích nhảy múa nằm phí trong gió.
Tùy Tiện chạy băng băng để cảm nhận sự vui lòng, khiến nàng không nhịn được phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, đã sớm để những thứ không vui kia bay mất, phía trên mặt nàng chỉ với nụ cười phấn khởi, quả thật so với mặt trời lúc ban ngày còn bùng cháy rực rỡ và mắt chói hơn!
Thân là chủ tử của “Mã Trường Đinh gia”, mã tường to như vậy nhưng một ngày phải có ít nhất một lần đi tuần tra, chính là quá trình thường ngày của Đinh Mạt Mạt.
Một thời nay, sau khoản thời gian nàng đi tuần tra hết mã trường, chợt hăng hái, cưỡi con ngựa “Truy Nguyệt” mà nàng yêu dấu chạy ra ngoài thành một chút.
Nàng một đường chạy về hướng rừng núi, lá cây ven đường, còn tồn tại gió mát khiến nàng không thể tạm dừng được, lại liên tiếp cưỡi tới nhiều đoạn đường trong rừng.
cho tới lúc nàng đã thỏa thích rồi, mới ghìm cương ngữa để dừng lại.
“Đứa nhỏ xíu ngoan, biểu lộ bây giờ của ngươi rất tốt!” Nàng vừa ca tụng ở đoạn tọa kỵ vừa vuốt ve lông bờm white color của con ngựa.
Con ngựa y như nghe hiểu lời của nàng, hí một tiếng nhẹ dịu, khiến cho nàng cười đến rất chi là sáng lạng.
“A, ngươi cũng thật sự thích chỗ này sao? Nơi này thật đẹp!” Đinh Mạt Mạt nhìn chung quanh, cong môi đỏ mộng lên một cách chân tình.
Vậy mà, khi ánh nhìn của nàng nhìn theo một con bươm bướm đang nhẹ dịu bay múa, sau khoản thời gian lơ đãng liếc về phía dưới tàng cây của bụi hoa thì lập tức giật mình, nụ cươi bên môi cũng lập tức mất tích.
“Đó là cái gì?”
Nàng nghi ngờ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm dấu vết màu nâu sẫm cạnh bên bụi hoa.
Nàng nhìn thấy có điểm giống như là….Vết máu? Thật sự là máu sao?
Đinh Mạt Mạt kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ) trong trái tim, định nhảy xuống sống lưng ngựa, đi tới nhìn kỹ càng hơn.
Chúc bạn đọc truyện Chinh Phu vui vẻ!