Hàn Duyệt ở đời đầu bị người nhà họ Hàn hại chết thảm thương, cho đáng sống lại Hàn Duyệt quyết định không bao giờ chờ mong thứ tình thân không rất cần thiết đó nữa.
Giới thiệu truyện Sống lại về một nhà
Tác giả: Thủ Bản Kỳ Tử
Thể loại: đam mỹ sủng, trọng sinh
Trích đoạn truyện Sống lại về một nhà
Đêm khuya, mưa to như trút nước, một chiếc Virage đang bay nhanh trê tuyến phố cao tốc giữa hai Thành Phố.
Hàn Duyệt quen lái xe vận tốc cao, thông thường khi lái xe liền thường xuyên đem tốc độ xe đặt ở ngay ranh giới sắp quá mức cho phép siêu tốc. Cậu thích sự kích cầu mà vận tốc cao đem về, khi 16 tuổi bên dưới sự xúi giục của anh ba Hàn Tư Huy thì bước đầu lén lút chơi đua xe. Bất quá từ sau khi tốt nghiệp ĐH bước vào xí nghiệp sản xuất Hàn thị đi làm việc, vì không khiến cho phụ vương đánh dấu ấn tượng xấu, cậu đã 6 năm rồi không tồn tại tham gia đua xe. Chỉ có vào các đêm dài tĩnh mịch như vậy này, trên con phố cao tốc liếc mắt không có thấy gì được một chiếc xe, thì cậu mới có thể thoáng vừa lòng khát vọng đối với vận tốc cao của mình mà thôi.
Dị động để lân cận đùng một cái rung lên, Hàn Duyệt chóng vánh liếc mắt nhìn màn hình hiển thị một chiếc, bắt gặp là Smartphone của mẹ, lập tức đè nút nhận của cái tai nghe điện thoại thông minh treo ở bên tai lên, điện thoại cảm ứng thông minh kết nối.
“Vâng, mẹ…..”
“Tao đã bảo là đừng gọi tao là mẹ mà!”
Một giọng nữ chua chát, nghiến răng nghiến lợi từ tai nghe truyền đến, hơi có chút cảm hứng khàn khàn do ốm yếu.
Hơi thở của Hàn Duyệt khựng lại, con tim đều cảm thấy được có chút nhói đau. Bất quá cậu cũng biết Lý Do mẹ lại dùng cái loại giọng điệu này để thì thầm với mình. Từ sau thời điểm hai tháng trước anh hai Hàn Tư Triết chết trong bàn tay anh ba, mẹ vẫn dùng một loại thái độ như đối xử với kẻ địch để đối xử với cậu.
chắc hẳn rằng là vì không muốn oán hận người con do chính bản thân mình ra đời cho nên mới đem tất cả nỗi oán hận đều chuyển hết lên trên người cậu như thế đi. Hàn Duyệt chua xót nghĩ. Tuy là hại chết anh hai đó là anh ba Hàn Tư Huy, còn bản thân cậu cũng không có mối quan hệ trực tiếp đến sự kiện kia, nhưng mà ai bảo cậu là người ở phe đối địch với anh hai cơ chứ? Nếu đã có lần là kẻ địch của anh hai, như thế theo lỹ lẽ thông thường thì phải gánh vác cơn giận & nỗi oán hận của mẹ rồi.
>>> Xem thêm Truyện ngôn tình tổng tài
còn nếu như không cho kêu mẹ, Hàn Duyệt tạm ngưng một chút, dùng giọng điệu càng thêm cung kính nói: “Phu nhân, xin hỏi có chuyện gì không ạ?”
Mẹ Hàn không nói gì, chỉ có tiếng hít thở ồ ồ thông qua tai nghe truyền tới. Hàn Duyệt không biết nói gì, từ trước tới lúc này cậu ở trước mặt mẹ đều là lo sợ, tay chân chưa biết phải đặt đâu, cậu cũng không có gan tắt điện thoại cảm ứng thông minh, chỉ rất có thể cứ giằng co như vậy.
Qua vài phút, mẹ Hàn mới mở miệng nói: “Tao còn nhớ rõ hơn hai mươi năm kia, cái bộ dạng của mày khi vừa mới đến nhà họ Hàn. Chính là mày mới năm tuổi, vừa gầy vừa nhỏ, nhưng cái khuôn mặt bé xíu kia hình dạng lại trắng trẻo xinh đẹp, giống hệt như một cô bé vậy”.
trong tim Hàn Duyệt xót xa, vội vã nói: “Ơn dương dục mấy trong năm này của mẹ với con, con….”
“Lúc ấy tao đã nghĩ, một đứa bé trai, năm tuổi bộ dạng đã hấp dẫn người ta như thế rồi, thì cứng cáp chắc hẳn rằng một chiếc tai họa!”
Trong khẩu ca của mẹ Hàn tràn đầy chua ngoa, khinh thường & coi rẻ, khác một trời một vực với biểu tượng phu nhân nhà họ Hàn đoan trang êm ả dịu dàng thường ngày, Hàn Duyệt nghe thấy gần như lập tức run rẩy mà kêu lên: “Mẹ! Người….”
“Nếu không hẳn sợ người ta nói mát nhà họ Hàn của bọn tao, mày nghĩ Vì Sao tao phải cho cái loại con hoang được gái điếm sinh ra như mày sắc mặt tốt hả?!” giọng của mẹ Hàn càng thêm sắc bén hơn, gần như là sắp phá âm, “Nếu không hẳn vì danh tiếng tốt, lần trước tiên nhìn thấy mày, không, tao cơ bản cũng không có muốn nhìn thấy mày đâu! Tao sẽ lập tức đem mày đưa đến Đất nước xinh đẹp Thái Lan, cho mày đi bán y hệt như mẹ mày vậy đó! Cái loại người đê tiện như mày, từ nhỏ nên làm cái loại việc làm thấp kém này đó!”
Hàn Duyệt giương miệng, một chữ cũng không nói nên lời, cả người đều đang run rẩy, gần như là không cầm nổi tay đua.
“Tao cho mày bình yên lớn lên trong nhà họ Hàn, ăn diện rất đầy đủ, nâng niu từ bé mà lớn lên, đối đãi y như người con do tao sinh ra, cho mày nhận sự Giáo dục đào tạo cực tốt, học ĐH lấy bằng cấp, cuối cùng còn bảo Tư Huy mang mày đi làm ở Hàn thị, mày rốt cuộc còn bất mãn cái gì hả? Nếu không phải tao đơn giản và dễ dàng tha thứ cho mày, mày lúc này đang đứng đường bán-mông đó! Mày sao lại lấy oán trả ơn được chứ! Đem anh hai mình hại chết! Mày vẫn còn là người sao hả? Mày vẫn còn là người sao? Súc sinh cũng còn biết đáp ơn đó! Sớm biết mày là cái loại lấy oán trả ơn nuôi không được này, tao nhất định giải quyết và xử lý mày ở bên phía ngoài rồi, trong cả cổng nhà họ Hàn cũng cấm đoán mày vào đâu!”
Hàn Duyệt ngơ ngác nghe, cho tới lúc cảm xúc được nhịp điệu của trái tim trong lồng ngực nhảy lớn tới mức gần như muốn phát đau, mới nhận ra bản thân chưa biết từ khi nào tuy vậy đã ngừng hô hấp, mà khi cậu nôn nả hít thở lại, một tiếng nghẹn ngào không ngăn nổi mà phát ra. Cậu theo phản xạ lấy tay che miệng mình, lại bắt gặp phía trên mặt đã ẩm ướt lạnh giá một mảnh.
Hai mươi năm qua cậu vẫn đem mẹ Hàn trở thành người mẹ ruột của mình mà kính yêu, dè dặt cẩn thận, cũng không dám không nghe lời. Ngày bình thường mẹ Hàn đối cậu dịu dàng êm ả lắm, cảm xúc loại thái độ như so với trẻ con của nhà bạn bè lúc đến nhà họ Hàn làm khách vậy, cậu biết bản thân mình so ra kém con ruột của mẹ Hàn, nhưng cậu luôn cho rằng bản thân ít nhiều gì cũng đều có chút trọng lượng trong tâm bà.
Nhưng rốt cuộc không ngờ rằng, bản thân cố gắng nỗ lực nhiều năm như thế, đến bây giờ, ở trong lòng mẹ Hàn cậu như lúc trước là kẻ ngoài, không, ngay toàn bộ cơ thể ngoài cũng không bằng nữa, bà khinh thường cậu, khinh ghét cậu, phản cảm cậu, thậm chí là hận cậu không chết đi. Hàn Duyệt cảm nhận thấy được trái tim mình nháy mắt đã ướp đông thành băng, trọn vẹn lạnh lẽo, từng dòng từng dòng khí lạnh chảy ra từ trong lòng, vẫn đông lạnh đến đầu ngón tay, cả người đều chắc nịch chết lặng.
Mẹ của Hàn Duyệt là gái điếm thời thượng, lúc trước sinh cậu ra là để nuôi con dường già, cũng không có định mượn cơ hội áp chế cha Hàn gì cả, bất quá chờ đến sau khi sự thật làm mẹ, lại bởi vì bản năng làm mẹ nên cực kỳ yêu thương cậu bé Hàn Duyệt.
Khi bà còn sống, vẫn mang đi Hàn Duyệt vào ở ngay khu sa hoa tấc đất tấc vàng ở phố giữa trung tâm. Nhưng mà, mặc dù người cứng cáp ở nơi này càng thêm dè dặt, càng hiểu được làm sao duy trì vẻ hòa thuận ngoài mặt, thì cậu bé Hàn Duyệt vẫn chính là từ trong ánh mắt kì cục của người khác cùng với sự bài xích của đám trẻ trong khu, mà hiểu được công việc của mẹ mình cũng không quan vinh gì.
Trong khu nhà cũng không tồn tại người muốn khiến cho con cháu mình giao lưu với cậu, trong cả nói cũng không bằng lòng nói với cậu nữa, mà trẻ con cũng sẽ không đi tâm trí Tại Sao cha mẹ cấm đoán mình chơi với Hàn Duyệt, chỉ là rò ràng bắt đầu cô lập cậu. Một kẻ khác loài bị mỗi cá nhân bài xích luôn có thể phân thành tính năng đoàn kết của quần thể. Bọn trẻ em bột phát tụ ở bên nhau biên nhạc mần nin thiếu nhi mắng cậu, từ xa đi theo phía sau Hàn Duyệt ca hát, trong mấy bài hát mầm non này đó có vài từ khi ấy cậu còn không nghe hiểu cho lắm, lại trực giác biết kia cũng Chưa hẳn từ ngữ tốt lành gì.
Thực kỳ lạ, sự tàn khốc của trẻ nhỏ có vẻ như là 1 loại thiên tính; mặc kệ bố mẹ chúng là công nhân, nông dân không tồn tại văn hóa truyền thống gì hay là thành phần trí thức bằng cấp cao, lương cao; bất chấp gia đình bọn họ là sống ở khu dân dã ăn bữa hôm lo bữa mai, hay là ở nhà trọ phong cách cẩm y ngọc thực trong khu giữa trung tâm. Xa lánh, hạ thấp, nhục mạ,,mấy thứ này so với trẻ nhỏ mà nói Hình như từ nhỏ là đã biết rồi, bằng không mấy bài hát mần nin thiếu nhi tầng những tầng lớp lớp lanh lảnh lưu loát này, dùng làm nhục nhã cậu này là từ đâu đến cơ chứ?
các lần Hàn Duyệt thoát khỏi cửa thì phía sau đều đi theo một đám trẻ nhỏ bên hát bên cười. Nếu cậu không thèm chăm sóc mấy đứa trẻ này sẽ vẫn đi theo phía sau cậu ca hát, một khi cậu quay đầu lại sẽ giống như nhìn đến quái vật muốn nhào tới mà hô hoán lùi về phía sau, mà nếu như cậu không nhịn được mà đánh nhau với bọn chúng, mặc dù sau cuối bị thương nặng nhất chính là cậu thì mẹ cậu cũng trở nên mang cậu theo đi từng nhà mà hèn mọn nhận lỗi với bố mẹ của bọn nó.
Chuyện khóc la chửi đổng dĩ nhiên sẽ không còn xảy ra, nhưng là mấy vị cha mẹ ăn mặc đẹp đẽ, thì thầm nhỏ nhẹ, dùng từ ngữ thanh lịch này cứ như thế mà ghẻ lạnh xa cách đứng ở trước cửa ngôi nhà của mình, như là cẩn thận với thứ nào đó vậy, nắm chặt lấy tay nắm cửa, chỉ đem cửa xuất hiện thêm một chiếc khe nhỏ,hoặc lãnh đạm nói một câu ‘không sao’ rồi đương trước mặt mẹ mà đóng cửa lại; hoặc là mang theo khinh thường nhẹ nhàng, nhàn nhạt nói với mẹ rằng: dậy con cho tốt, đọc sách nhiều một chút, học hỏi và giao lưu lễ nghĩa liêm sỉ, ở chỗ này phải học được lễ phép tân tiến tối thiểu, tiếp đến không đợi mẹ nói gì nữa mà tạm dừng hoạt động lại, loại cảnh tượng này trong mắt cậu bé Hàn Duyệt liền cảm thấy giống hệt như bị người ta dùng sức tát mấy cái vậy đó.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!